9 điều bạn cần biết về sân Pinehurst No. 2 - Nơi tổ chức U.S. Open 2024

11/06/24 03:06:00 Lượt xem: 54

Giải đấu U.S. Open 2024 sẽ diễn ra tại Pinehurst No. 2 ở Bắc Carolina, một sân golf lịch sử do Donald Ross thiết kế. Pinehurst No. 2 nổi tiếng với các giải đấu danh giá như Giải nghiệp dư Bắc & Nam từ năm 1901, Giải vô địch PGA năm 1936 và Ryder Cup năm 1951. Đây là lần thứ tư U.S. Open được tổ chức tại đây, sau các năm 1999, 2005 và 2014. 

Lần này, sân sẽ có diện mạo mới với các khu vực cát thay cho cỏ Bermudagrass, mang đến cho sân golf cảm giác mộc mạc hơn. Đây sẽ là lần thứ hai U.S. Open được tổ chức trong điều kiện thi đấu như vậy. Trước khi giải đấu diễn ra vào Thứ Năm, đây là chín điều cần biết về địa điểm lịch sử này:

Pha kết thúc nổi tiếng 

Mặc dù các giải đấu đã được tổ chức tại Pinehurst No. 2 từ đầu thế kỷ 20, nhưng phải đến tận cuối thế kỷ, U.S. Open mới diễn ra tại đây. mãi đến cuối thế kỷ, giải U.S. Open mới diễn ra ở đây. Giải U.S. Open đầu tiên được tổ chức tại Pinehurst No. 2 đã tạo ra một trong những kết thúc nổi tiếng nhất trong lịch sử giải đấu. Pha kết thúc này đã được tưởng nhớ bằng một bức tượng sau green lỗ 18.

Người thực hiện pha kết thúc này là Payne Stewart. Ông đã thực hiện cú putt pả 18 feet ở lỗ 18 để dành chức vô địch U.S. Open 1999 với cách biệt 1 gậy so với Phil Mickelson và hơn 2 gậy so với Tiger Woods và Vijay Singh. Đây là một kết thúc đáng nhớ, đặc biệt khi Stewart qua đời trong một tai nạn máy bay chỉ bốn tháng sau đó.

Sáu năm sau, Woods lại gần chức vô địch tại Pinehurst nhưng xếp sau Michael Campbell 2 gậy. Giải U.S. Open 2005 là chiến thắng duy nhất của Campbell tại PGA TOUR. Campbell đã vượt qua Retief Goosen, Olin Browne và Jason Gore trong vòng đấu cuối cùng.

Mười năm trước, USGA tiên phong tổ chức Giải U.S. Open nam và nữ trong hai tuần liên tiếp tại Pinehurst No. 2. Martin Kaymer giành chiến thắng với cách biệt 8 gậy và Michelle Wie trở thành nhà vô địch major sau cú birdie ở hố 17, vượt qua Stacy Lewis 2 gậy.

Sự thật về thiết kế "mai rùa"

Bạn sẽ thường nghe thấy bề mặt gạt bóng ở Pinehurst No. 2 được gọi là 'mai rùa'. Đây chính là cách đơn giản hóa quá mức chứ không phải là ý định ban đầu của Ross. Có lý do chính đáng để tin rằng phần trung tâm của một số mép của green tại Pinehurst đã dốc lên theo thời gian thông qua việc bón phân dinh dưỡng trên mặt, cát bắn ra từ các hố bên lề sân cỏ và một số công trình cải tạo mạnh mẽ vào cuối thế kỷ 20. Kết quả là các green có hiệu ứng lồi giống như mai rùa hơn so với thiết kế ban đầu của nó. 

Tác phẩm của Ross

Mặc dù là một người Scotland, Ross đã biến đổi cảnh quan chơi golf tại Mỹ. Ông được ghi nhận với hơn 400 thiết kế sân golf bao gồm mở rộng và cải tạo từ năm 1900. Những khu đất cát ở Bắc Carolina đặc biệt quan trọng đối với ông. Ông dành mùa đông ở Pinehurst, nơi ông mở rộng khu nghỉ dưỡng thành 4 sân golf. Pinehurst No.2 phát triển chậm rãi, không đạt được định tuyến hiện tại cho đến khi tiến tới Giải vô địch PGA năm 1936 khi thảm cỏ cát của nó được chuyển thành cỏ. Nó đạt được định tuyến hiện tại khi Ross tạo ra lỗ thứ tư và thứ năm hiện tại, thay thế cho hai lỗ khác đã bị loại khỏi vòng thi đấu.

Ross đặc biệt tập trung vào tầm quan trọng của "cú đánh tee dài và chính xác". Ông tin rằng nên có hình phạt cho việc đi lạc khỏi vùng cỏ ngắn và lợi thế cho việc chọn đúng vị trí. Ross viết: "Khu vực tiếp đất nên khắt khe hơn đối với người đánh bóng xa hơn." Điều đó có nghĩa là thu hẹp các fairway hoặc cắt giảm vùng tiếp đất ưa thích bằng các hố cát hoặc vùng rough.

Thứ hai, Ross tuyên bố sự nổi trội của "cú đánh gậy sắt chính xác" là thước đo lý tưởng của việc tạo ra cú đánh. Theo đó, ông nói cụ thể: "Tôi coi cú đánh gậy sắt dài là bài kiểm tra kỹ năng cuối cùng của người chơi." Vào những ngày đó (1936), các golfer thường phải đối mặt với những cú đánh tiếp cận trên các hố par-3 và par-4 dài 180-220 yard, tương đương với bất kỳ gậy sắt 5 nào trở lên. Đòn thứ hai trên các hố par-5 sẽ phải dài ít nhất để có thể ở vị trí thích hợp cho cú thứ ba bằng gậy sắt ngắn.

Điểm thứ ba của Ross tập trung vào chiến lược gạt bóng. Ông mang đến cho người chơi “cơ hội tốt với những cú gạt bóng ngắn” bằng cách tạo ra những đường viền đơn giản gần các lỗ hơn. Những cú gạt bóng dài hơn sẽ phải đối mặt với "những vấn đề phức tạp, khó chịu" bằng cách buộc người chơi phải đi lên, vượt qua và xung quanh các sườn dốc rộng. Ross đặc biệt chú tâm xây dựng các đường viền green thú vị và không dựa vào bất cứ thứ gì đơn giản như hình dạng lồi, giống mai rùa, đôi khi được so sánh với một chiếc đĩa úp ngược.

Cuối cùng, Ross tin vào "các đường viền greenside thú vị, đặc biệt là đối với các lỗ ngắn hơn." Ông tin rằng việc phục hồi từ một cú đánh tiếp cận hụt cần phải có độ chính xác cao. Là người lớn lên và học việc trên các sân links cổ điển của Scotland ở Dornoch, St. Andrews và Carnoustie, Ross đánh giá cao cách đất cát của Pinehurst có thể được định hình để sao chép "những gò đất và hố trũng của các sân golf ven biển Scotland".

Một diện mạo mới

Sân đấu Pinehurst No. 2 từng tổ chức giải U.S. Open năm 1999 và 2005 đã không còn nữa.

Trước thềm U.S. Open 2014, Bill Coore và Ben Crenshaw đã thực hiện một dự án phục hồi tỉ mỉ cho sân Pinehurst No.2. Họ đã khôi phục lại vẻ ngoài thô ráp, khắc nghiệt tự nhiên vốn có của Pinehurst sau khi nó trở nên tươi tốt, xanh mướt kiểu thương mại vào những năm 1970. Do thiếu bản thiết kế gốc của Ross, họ phải dựa vào các bức ảnh và một vài bản đồ cũ để lại- như bản đồ cho đường ống nước sạch. Điều này đã mở ra chìa khóa cho kế hoạch phục hồi hệ thống tưới tiêu, bao gồm giảm số lượng vòi phun nước từ 1.100 xuống còn 450. Điều đó đã mở khóa cho kế hoạch phục hồi hệ thống tưới tiêu, bao gồm việc giảm số lượng vòi phun nước được sử dụng từ 1.100 xuống còn 450. Các fairway được xác định bởi phạm vi hoạt động của vòi phun.

 Khu vực ngoài tầm tưới nước trở lại tự nhiên với đặc trưng là đất cát và thực vật bản địa. Kể từ năm 2014, các khu vực cỏ gai bản địa đã phát triển trở lại, tạo ra sự khó lường nguy hiểm hơn. Các đấu thủ tham dự U.S. Open năm nay sẽ thấy nhiều cỏ gai hơn xung quanh khu vực tiếp bóng so với một thập kỷ trước và sự phát triển thêm của các loài thực vật địa phương, tăng thêm hình phạt cho những người đánh bóng lệch fairway.

Green cũng đã được chuyển đổi từ cỏ bentgrass sang cỏ Champion Ultradwarf Bermudagrass, một loài chịu được thời tiết nóng tốt hơn.

Pinehurst No. 2 không giống như một sân golf thông thường với thảm cỏ tươi tốt. Giờ đây, sân mang diện mạo cổ điển vùng Sandhill vì không được gieo hạt giống vào mùa đông và trông có vẻ bán ngủ đông: lởm chởm ở các rìa theo mùa và cứng, nhanh quanh năm.

Cứng, nhanh và có thể sẽ ngắn hơn?

Sân Pinehurst No.2 sẽ có chiều dài ghi trên bảng điểm là 7.550 yard, nhưng có thể sẽ chơi ngắn hon do điều kiện sân cứng, cho phép cú đánh tee có thể lăn xa hơn. So với khoảng cách ngày nay, Pinehurst thực sự sẽ chơi ngắn hơn so với giải U.S. Open ra mắt cách đây 25 năm.

Trong giải PGA Championship năm nay, quãng đường phát bóng trung bình trên PGA TOUR là 297,1 yard. 25 năm trước, Pinehurst dài 7.175 yard, và quãng đường phát bóng trung bình là 271,6 yard.

Nói cách khác, sân golf dài hơn 5% trong khi cú phát bóng xa hơn 11%.

Tại giải PGA năm 1936, sân dài 6.879 yard và có par là 72, hơn 2 gậy so với ngày nay. Chúng ta có thể ước tính một cách an toàn rằng quãng đường phát bóng trung bình vào khoảng 240 yard - chắc chắn không xa hơn. Khi so sánh năm 1936 với năm 2024, chúng ta có được một số dữ liệu thú vị.

Sân hiện nay dài hơn 10%, trong khi cú phát bóng của PGA TOUR xa hơn 24%. Nếu chúng ta lấy tổng tỷ lệ chiều dài sân được bao phủ bởi trung bình 14 cú phát bóng được thực hiện mỗi vòng đấu, chúng ta thấy rằng vào năm 1936, gậy driver chiếm 49% tổng khoảng cách di chuyển; ngày nay, gậy driver chiếm 55%.

Ngay cả với chiều dài ngày nay, các golf thủ sẽ sử dụng gậy sắt ngắn hơn để đánh bóng lên green, thay vì gậy sắt dài mà Ross rất yêu thích.

Ba lỗ thách thức tiêu biểu

Pinehurst No. 2 nổi tiếng với đa dạng và thử thách từng lỗi chơi gôn. Đây không phải là loại sân golf mà thảm họa rõ ràng có thể xảy ra, không có yếu tố ảnh hưởng bởi nước và cung không bị giới hạn bởi các ranh giới. Tuy nhiên bạn có thể nhanh chóng gặp rắc rối xung quanh các bãi cỏ sau cú đánh tiếp cận lạc hướng. Dưới đây là 3 ví dụ điển hình khiến Pinehurst No.2 trở nên độc đáo hơn:

  • Hố 3: Một lỗ par 4 ngắn nhưng khó khăn, với một bunker sâu trên fairway và green đòi hỏi sự chính xác.

  • Hố 5: Gần với hố 3, hình dạng vùng của green, với một dốc giữa tạo ra khó khăn cho cú approach từ phải sang trái.

  • Hố 16: Lỗ par 4 dài nhất, dài 536 yard, yêu cầu các cú đánh sáng tạo và đa dạng từ tee đến green. Đường vào green cần phải cẩn thận, và cú đánh từ tee lý tưởng là cú draw để tận dụng độ dốc tự nhiên của fairway.

Những thử thách này làm cho Pinehurst No. 2 trở nên thú vị và thử thách hơn, đòi hỏi người chơi phải tập trung và tinh ý để vượt qua.

Bài học cho chính lối chơi của bạn

Cả những người xem trực tiếp tại sân đấu hay theo dõi từ nhà đều có thể học hỏi được rất nhiều điều từ việc quan sát cách chơi golf tại Pinehurst No.2. 

Chỉ phụ thuộc vào gậy wedge sẽ không đủ để để thành công ở khu vực gần green; các golf thủ sẽ có nhiều lựa chọn cho những cú đánh ngắn của họ.

Lịch sử cho thấy, Pinehurst không phải là nơi lý tưởng cho những người đánh bóng xa, đây là lời nhắc nhở rằng sẽ có nhiều cách để chơi xuất sắc. Đúng vậy, khoảng cách là một lợi thế nhưng chỉ khi đi kèm với độ chính xác. Sẽ rất thú vị khi theo dõi cách những người đánh tương đối ngắn và những người đánh bóng theo kiểu gậy classic sẽ thể hiện ra sao trước những người chơi thiên về sức mạnh. 

Cuối cùng, tính thẩm mỹ của sân golf nhắc nhở chúng ta rằng vẻ ngoài xanh mượt của chúng không phải lúc nào cũng là cơ hội tốt nhất để thử thách khả năng đánh bóng. Việc cỏ tự nhiên dày bao phủ tại Pinehurst No.2 sẽ lý tưởng để tạo ra những cú lie, thực sự kiểm tra độ sắc nét trong việc chạm bóng của người chơi.

Không có bản vẽ thiết kế

Ross bắt đầu sự nghiệp của mình vào đầu những năm 1900 và được biết đến với việc cẩn thận ghi chép về toàn bộ lộ trình và các yếu tố từng hố. Tuy nhiên, dù Ross đã dành nhiều thời gian để nghiên cứu sự phát triển của Pinehurst No.2 nhưng không hề có bất kỳ bản vẽ hoặc kế hoạch nào từ trước. Chúng ta có những bức ảnh khá đẹp về sân golf những năm 1930, cộng với sơ đồ 2 chiều cơ bản nhìn từ trên xuống của các hố từ Giải vô địch PGA năm 1936. Nhưng ngoài ra, không có bất kỳ bản vẽ tỷ lệ nào cho thấy độ sâu của hố cát, chiều cao của green hoặc tỷ lệ dốc.

Lợi thế về Nông học

Pinehurst, hiện là ngôi nhà thứ hai của USGA (Hiệp hội Golf Mỹ), từ lâu đã là chất xúc tác cho sự phát triển tiên tiến về nông học. Vào những năm 1920, Ross đã thiết lập các khu vực thử nghiệm trên khắp khu nghỉ dưỡng để tìm kiếm loại cỏ sân golf phù hợp để phát triển trong khí hậu ấm áp - bao gồm một khu vực đa loài ngay bên ngoài các bậc tam cấp phía trước của Holly Inn ở trung tâm thị trấn.

Công cụ cơ bản cho giải U.S. Open năm 1999 là Máy đo độ cứng Stimpmeter. Một Máy đo độ cứng nguyên mẫu đã được sử dụng tại giải U.S. Open năm 2005. Máy đo độ ẩm để thăm dò bên dưới bề mặt đã được giới thiệu vào năm 2014. Công nghệ đang được thử nghiệm beta năm nay là bóng golf G-3.

Bóng G-3 là một loại bóng không có rãnh, đồng thời đóng vai trò như một đơn vị lưu trữ thông tin kỹ thuật số, đo độ mịn, tốc độ và độ cứng của green.  Thông tin đó sau đó được đưa vào phần mềm Deacon độc quyền của USGA để giúp tạo ra một cơ sở dữ liệu toàn diện. Trong số những thứ khác, cơ sở dữ liệu sẽ giúp các giám đốc sân golf theo dõi cách các chương trình xoa khí và phủ cát ảnh hưởng đến bề mặt putting.

Việc có một tòa nhà hoạt động mới gần bãi đậu xe, nơi trước đây là sân tennis cũ, rất hữu ích. Ngôi nhà Golf USGA Pinehurst hiện là trụ sở của Phòng Green Section USGA, Trung tâm Nghiên cứu và Thử nghiệm cũng như Đại sảnh Danh vọng Golf Thế giới. Một phạm vi thử nghiệm ngoài trời và gian hàng hiện đang được xây dựng để tạo điều kiện thuận lợi cho nghiên cứu thiết bị chính xác hơn.

Đối với việc chăm sóc sân Pinehurst No. 2, sân golf sẽ do Giám đốc điều hành giàu kinh nghiệm John Jeffreys (16 năm tại Pinehurst), Giám đốc điều hành hoạt động duy trì sân golf Kevin Robinson (27 năm) và Giám đốc quản lý sân và mặt sân Bob Farren, CGCS (44 năm) đảm nhận. Họ được hỗ trợ bởi đội ngũ 40 nhân viên toàn thời gian và bán thời gian, 30 tình nguyện viên từ các sân golf khác trong khu vực Pinehurst, 30 tình nguyện viên khác từ một mạng lưới sân golf rộng hơn, cũng như các nhân viên cũ và đối tác ngành.

Cập nhật các tin tức về golf, tour golf hấp dẫn nhất tại: https://tourgolf.vn/.

X